hcs2000.vietyouth.net
Open in
urlscan Pro
52.21.47.85
Public Scan
URL:
https://hcs2000.vietyouth.net/
Submission Tags: phishingrod
Submission: On July 01 via api from DE — Scanned from DE
Submission Tags: phishingrod
Submission: On July 01 via api from DE — Scanned from DE
Form analysis
3 forms found in the DOMGET http://search.yahoo.com/bin/search
<form method="get" action="http://search.yahoo.com/bin/search">
<input type="text" name="p" value="" size="18">
<input type="submit" name="name" value="Search">
<font size="1">
<a href="http://search.yahoo.com/search/options">
<center> Advance Search </center>
</a>
</font><a href="http://search.yahoo.com/search/options">
</a>
</form>
GET http://weather.cnn.com/weather/search
<form method="GET" action="http://weather.cnn.com/weather/search" id="Form2">
<input type="TEXT" size="13" name="wsearch" onfocus="this.select();" class="cnnFormText" id="Text1"> <input type="SUBMIT" value="GO" class="cnnFormButton" id="Submit1" name="Submit1">
<span id="SmallText1">
<center> Cities, Countries or Zip Codes </center>
</span>
</form>
POST http://cgi.money.cnn.com/servlets/quote_redirect
<form action="http://cgi.money.cnn.com/servlets/quote_redirect" method="post" style="margin: 4px;">
</form>
Text Content
VietYouth.Net VY Magazine VY Forums VY News Connections Cartoons VY Printing Gallery Vuờn Thơ Truyện Ngắn Truyện Dài Chuyện Cuời Jokes Hình Ảnh Links Graphics & Icons Games Music Technology E-Commerce Advance Search english vietnamese news forum archive email us Monday, July 1, 2005 Healthcare System 2000s -------------------------------------------------------------------------------- Still Under Construction... -------------------------------------------------------------------------------- About Us - Chủ Truơng Các bạn thân mến, Viet Youth Forums bắt đầu đi vào hoạt động khỏang giữa năm 2000. Đa số thành viên là những người đã từng sinh hoạt với nhau trong các diễn đàn VN trên internet qua nhiều năm. Sau khi diễn đàn VietChat đóng cửa, một số đã quyết định dựng lên một điễn đàn khác để tiếp tục sinh họat với nhau. Trao đổi thường ngày qua email, chúng tôi nhận thấy phần đông đi đến quyết định thành lập diễn đàn Viet Youth Forums vì những lý do sau: - Dựng lên những diễn đàn với một môi trường thoải mái để các net-users việt có thể gặp gỡ, trao đổi, làm quen, học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau. Hy vọng qua đó có thể tìm ra được những giải đáp, những mẫu số chung, cho những vấn đề liên quan đến đời sống, gia đình và xã hội. - Trau dồi và phát triển tiếng mẹ đẻ bằng cách giúp nhau học thêm Tiếng Việt những khi trao đổi hằng ngày trên đây. Và góp phần bảo tồn và phát huy văn hóa Việt Nam qua những bài nghiên cứu hay sưu tầm về văn hóa Việt Nam. - Thông tin và góp phần hướng dẫn dư luận, cố gắng phổ biến và truyền bá những dữ kiện, tư tưởng hay học thuật mới lạ và cần thiết tới đại đa số. - Tiếp tay xây dựng cộng đồng và đất nước bằng cách thông báo và khuyến khích nhau tham gia hoặc đóng góp vào những tổ chức/hoạt động thiết thực hay hữu ích. ... Để hoàn thành một web site khả dĩ có thể đáp ứng được những mục đích nêu ra ở trên, sau đó có thể tồn tại và phát triển lâu dài, đòi hỏi chúng tôi cần có: * Web page designers (thiết kế) * Software Programers (viết chương trình) * Marketing personnel (quảng bá web site) * Researchers (thâu thập thông tin) * Writers (viết bài) * Moderators (chăm sóc diễn đàn) * Sponsors (ủng hộ viên, mạnh thường quân) * Advisors (cố vấn, tạo uy tín) * Visitors (độc gỉa) ... Cũng như rất nhiều những công việc quan trọng khác, mỗi công việc sẽ cần có người chịu trách nhiệm. Trong thời gian qua, vì nhiều lý do khác nhau, điều kiện tài chánh và nhân sự cộng với hòan cảnh cá nhân của mỗi thành viên, Viet Youth Forums đã tạm ngưng sinh họat. Gần đây, xét rằng thời điểm cũng như hòan cảnh đã thuận lợi và thích hợp để đưa Viet Youth Forums trở lại họat động, chúng tôi quyết định dựng lại Viet Youth Forums, và khai trương vietyouth.net. Mặt dầu vẫn còn tiếp tục giữ liên lạc với nhau--nhưng không những muốn chỉ tái khai trương, mở lại VYF, mà chúng tôi còn mong rằng có thể tái phát triển, đạt được những mục đích đã đề ra, sau khi trăn trở và học hỏi từ những vấp váp cũng như lỗi lầm trước kia--vì thế cho nên Viet Youth Forums vẫn rất cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Mong được sự ủng hộ và đóng góp của quí vị cùng các bạn. Xin vui lòng email cho chúng tôi tại địa chỉ: administrator@vietyouth.net, nếu các bạn có thể tham gia hoặc giúp đỡ vietyouth.net hòan thành những nguyện vọng đã nêu trên. Thành thật cám ơn. Thay mặt nhóm chủ trương vietyouth.net -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> Our Goals - Mục Đích Các bạn thân mến, Viet Youth Forums bắt đầu đi vào hoạt động khỏang giữa năm 2000. Đa số thành viên là những người đã từng sinh hoạt với nhau trong các diễn đàn VN trên internet qua nhiều năm. Sau khi diễn đàn VietChat đóng cửa, một số đã quyết định dựng lên một điễn đàn khác để tiếp tục sinh họat với nhau. Trao đổi thường ngày qua email, chúng tôi nhận thấy phần đông đi đến quyết định thành lập diễn đàn Viet Youth Forums vì những lý do sau: - Dựng lên những diễn đàn với một môi trường thoải mái để các net-users việt có thể gặp gỡ, trao đổi, làm quen, học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau. Hy vọng qua đó có thể tìm ra được những giải đáp, những mẫu số chung, cho những vấn đề liên quan đến đời sống, gia đình và xã hội. - Trau dồi và phát triển tiếng mẹ đẻ bằng cách giúp nhau học thêm Tiếng Việt những khi trao đổi hằng ngày trên đây. Và góp phần bảo tồn và phát huy văn hóa Việt Nam qua những bài nghiên cứu hay sưu tầm về văn hóa Việt Nam. - Thông tin và góp phần hướng dẫn dư luận, cố gắng phổ biến và truyền bá những dữ kiện, tư tưởng hay học thuật mới lạ và cần thiết tới đại đa số. - Tiếp tay xây dựng cộng đồng và đất nước bằng cách thông báo và khuyến khích nhau tham gia hoặc đóng góp vào những tổ chức/hoạt động thiết thực hay hữu ích. ... Để hoàn thành một web site khả dĩ có thể đáp ứng được những mục đích nêu ra ở trên, sau đó có thể tồn tại và phát triển lâu dài, đòi hỏi chúng tôi cần có: * Web page designers (thiết kế) * Software Programers (viết chương trình) * Marketing personnel (quảng bá web site) * Researchers (thâu thập thông tin) * Writers (viết bài) * Moderators (chăm sóc diễn đàn) * Sponsors (ủng hộ viên, mạnh thường quân) * Advisors (cố vấn, tạo uy tín) * Visitors (độc gỉa) ... Cũng như rất nhiều những công việc quan trọng khác, mỗi công việc sẽ cần có người chịu trách nhiệm. Trong thời gian qua, vì nhiều lý do khác nhau, điều kiện tài chánh và nhân sự cộng với hòan cảnh cá nhân của mỗi thành viên, Viet Youth Forums đã tạm ngưng sinh họat. Gần đây, xét rằng thời điểm cũng như hòan cảnh đã thuận lợi và thích hợp để đưa Viet Youth Forums trở lại họat động, chúng tôi quyết định dựng lại Viet Youth Forums, và khai trương vietyouth.net. Mặt dầu vẫn còn tiếp tục giữ liên lạc với nhau--nhưng không những muốn chỉ tái khai trương, mở lại VYF, mà chúng tôi còn mong rằng có thể tái phát triển, đạt được những mục đích đã đề ra, sau khi trăn trở và học hỏi từ những vấp váp cũng như lỗi lầm trước kia--vì thế cho nên Viet Youth Forums vẫn rất cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Mong được sự ủng hộ và đóng góp của quí vị cùng các bạn. Xin vui lòng email cho chúng tôi tại địa chỉ: administrator@vietyouth.net, nếu các bạn có thể tham gia hoặc giúp đỡ vietyouth.net hòan thành những nguyện vọng đã nêu trên. Thành thật cám ơn. Thay mặt nhóm chủ trương vietyouth.net -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> Members & Associates Join Us - Tham Gia VYF Hot Topics - Đề Tài "Hot" * What happened to our Vietnamese? * Chọn Mặt Gởi.... Kim Cương!!! Essays & Columns: * Hello Madame Ngô & chị Ngô Đồng... Hello madame Ngô, Cám ơn madame nhiều. VY rất "xúc động" lẫn cảm kích cô/chị(?) đã quan tâm thăm hỏi (an ủi khích lệ?) và khuyên can VY. It's always nice to know someone out there who still cares about you. 8D Có lẽ VY đã làm một số bạn (vị) trong đây hiểu lầm (which happens quite often enough), như cô/chị đã nghĩ. VY tương đối vẫn còn bồng bột và cố chấp, chưa học được tánh nhẫn, bỏ qua hoặc dấu diếm sự bất bình, khó chịu đối với những hành vi/tư cách của một số thành viên, nhiều khi là bạn bè tốt, biết nhau đã lâu. Thành ra đôi khi vẫn luôn "tỏ thái độ"/phản ứng khi bị ai đó "cà khịa"/đố kỵ (vì lý do gì mà VY không rõ), hoặc vì "hiểu lầm" mà đưa đền "ngộ nhận", đụng chạm hoặc tranh cãi. Nhưng quyết định xây dựng lại VYF hoàn toàn không phải vì lý do cá nhân: Cá tánh của VY không thích hợp với PR, nên muốn một mình một cõi, lôi kéo những "bạn bè" về một forum riêng. Không phải là "hậu quả" của những "xung đột gần đây giữa VY và một vài thành viên khác: Rồi tức giận, muốn ra riêng. Hoặc vì "bị banned" from Phố Rùm: Thành ra muốn "ra riêng"... cho bõ tức. 1- Như những netters đã từng biết VY (đến giờ đã hơn 5 năm) qua những sinh hoạt trên các forums khác, khi tham gia "tranh luận" với diễn đàn nào đó, VY có thể "bám trụ" trên từng cây số, 24/7. Có thể tranh chức "most active member" với anh Tỏi. Nhưng VY không chat. I am not interested in "getting to know people" or making "friends". Thật ra, in real life, living in OC, I can have more friends than I can deal with, more than I can meet from cyberspace... so far. Khi tụ họp lại ở VYF vào năm 2000, VY đã chấp nhận "closed the forums" down, mà không hề luyến tiếc. I apologized and encouraged members to find other forums to participate (actually, most chose PR). Hành động/quyết định này đã làm buồn lòng khá nhiều "bạn" của VY. I lost a lot of credit/faith from them, doing so. Mặc dù biết làm như vậy là đã phụ lòng kỳ vọng cũng như tâm huyết của các bạn đã tốn thời gian hướng dẫn, giúp đỡ xây dựng VYF. Nhưng vì VY đã có mục đích và chủ trương lâu dài riêng của mình. VY không hề có ý bỏ ra trên 10 tiếng một ngày chỉ để dựng lên một diễn đàn dành riêng cho một nhóm bạn bè "quây quần" và giải trí. Tuy rằng phần đông rất thân thiết, quý mến và "ái mộ" nhau; cũng như VY có cảm giác "belonged" or appreciated trong lúc maintaining VYF. Tuy nhiên VY vẫn cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian và công sức của nhiều người, nếu mục đích chỉ để quy tụ bấy nhiêu người to have fun, take care cho nhau... VY nghĩ muốn có chỗ để cùng nhau "hàn huyên tân sự", đã có sẵn chatroom hoặc private email-groups. After we closed down VYF, VY vẫn lui cui cặm cụi với forum đó, online seven days a week, nhưng không hề tham gia các diễn đàn khác, and never chat. Lâu lâu có ghé vô PR, chỉ là để "say hi" với bạn bè, keep in touch, or practice my writing vậy thôi. I am not interested in "owning a forum". Thật ra, VY vẫn đang lo, và hy vọng là sau khi bỏ ra một số thời gian và công sức nào đó, VYF sẽ ổn định. I won't have to spend too much time "participating" or maintaining it anymore, so that I can go back to take care of my personal life, which has been totally neglected for so long. Dài dòng nãy giờ, VY chỉ muốn giải thích với cô và các bạn rằng "feeling appreciated, respected or belonged..." is not what I "care" much about. Tái khai trương VYF nằm trong "hoài bão"/kế hoạch làm việc lâu dài đã có từ trước của VY, which I had to sacrifice a lot more in real life than just fun or "pride" in Cyberspace. 2- Công Lý và Sự Thật là những điều mà VY trân trọng và sẵn sàng/mong muốn "truyền bá" và bảo vệ. VY has a longer term plan, a bigger picture in mind. I don't take things personal--don't have time for it. Ít ra là VY cố gắng không "take things personal". Nếu lỡ có đụng chạm ai, thường chẳng qua chỉ là "hiểu lầm" hoặc do "hậu quả liên đới(?)" (collateral damages) trong lúc VY hăng say "bảo vệ" nguyên tắc (priciples) và "chân lý"/belief (của mình). Hy vọng thời gian sẽ giúp chúng ta có câu trả lời. Some will agree/accept that I was/am telling the truth (that I did not take things personal). 3- RE: Kêu gọi "bà con" qua bên VYF. Hình như VY chưa giải thích rõ ràng với các bạn. Nếu có ai ghé vào VYF Archive (posts in 2000) sẽ thấy trong đó nhóm bạn PPP và friends rất thân với nhau. Tuy không đông lắm, nhưng nếu VY nghe lời các bạn/anh chị đó, built VYF on that core-group, I am sure we would have grown into a stable/respectable forum. Nhưng VY đã quyết định "đóng cửa VYF" vào lúc đó. Như VY đã giải thích ở trên, I don't take things personal, and I was trying to discourage the group from being "too friendly to each other in the forums" (which would make other new comers feel like they're not involved in the "conversation". We were forming a (very) close-knit group of friends in the forums, which eventually will make VYF become "exclusive"--either you belonged or you are not. Mà như vậy thì hoàn toàn ngược lại với "chủ trương"/mơ ước của VY. I wish we can have a inclusive environment where we would engage more people, embrace diversed groups, open to different perspective/view points... Nói ra thì mất lòng, có thể nhiều người sẽ cho là VY "chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng" (chưa làm được chi mà cứ "đòi hỏi" này nọ). Nhưng đó là lý do tại sao VY quyết địng không tiếp tục làm VYF nữa, mà còn khuyến khích PPP và friends form their own forums. Vì sao? Mục đích của VY không phải là tạo ra một "câu lạc bộ riêng" (where I can be VIP). I invested too much effort and time and risk too much to just form một chat room dành riêng cho một nhóm thân hữu (which any kid can set up in a week or so). Mộng ước lâu dài của VY là chúng ta sẽ có được một nơi chốn để mọi người (không phân biệt tuổi tác, địa phương, chính kiến, hoàn cảnh...) đều có thể tham gia sinh hoạt "professionally"/comfortably, không phải need/get to know each other "personally" (nếu không sẽ cảm thấy lạc lõng, bị "left-out"). Hy vọng của VY là VYF sẽ showcase được những mẫu số chung, những tinh hoa, tài năng và trăn trở của tuổi trẻ VN ở hải ngoại nói riêng, TTVN nói chung. Vì mục đích của VY không bao giờ đơn thuần chỉ là lập ra một Chatroom (mặc dầu mang tiếng là Forums), nên VY không hề kỳ vọng bà con sẽ "bỏ" forums khác (PR, for example) mà về với VYF. VY không đặt nặng vấn đề "mặt mũi" (forums có đông participants, nhộn nhịp không...). Mà VY quan tâm về chất lượng nhiều hơn. Who will post? What will they say? How much effort will they devote into the posts? How "intimate"/truthful will they be willing to reveal? ... Nói tóm lại, vì chưa có khả năng về kỹ thuật, nên VY tạm thời không thể làm một website/forums có tầm cỡ như VY mong muốn, nên hiện giờ vietyouth.net chỉ mới có thể hoạt động ở hình thức là một diễn đàn (forums) nho nhỏ, vắng vẻ. Hopefully, we will improve and upgrade soon. Think of it as something similar to talawas.org (về hình thức), nhưng in a forum... format. However, our content, angle and staff--hopefully--should vastly differ. Vì rất cố chấp, nên VY sẽ nhất định không bao giờ bỏ cuộc (trying to form that "ideal" forum). VY chỉ mong các bạn lâu lâu ghé qua, góp ý, xây dựng và "đóng góp"--để VYF mau chóng "thay da đổi thịt"--nhờ thế mà VY sớm có thể retire, thế in here sẽ "bỏ PR mà qua VYF". Never was the case. ... Viet Youth -------------------------------------------------------------------------------- << Đóng Lại >> Poetry Garden - Vuờn Thơ * Đàn Bà Thời Nay Em là con gái nhà lành Mẹ cha thường dấu ở nhà để canh Dạy từ thêu vá, nấu ăn Đứng đi, buôn bán đều rành một cây Mới vừa gặp được em đây Ba bảy hăm mốt rước ngay về nhà Về nhà phải gọi bằng bà Một thưa hai "dạ bẩm bà con đây Thân anh vốn dĩ đã gầy Từ thành phu phụ ra cây...tăm rồi Từ ăn, đến uống... đứng, ngồi Một tay em chỉ, nghe rồi... phải theo Chẳng dám bàn cải ì xèo Em mà điên tiết thì... vèo... chén bay Có ai hiểu được thân này Cày hai ba jobs, cả ngày lẫn đêm Còn đâu cuộc sống êm đềm Ngày làm đêm nghỉ, week end tiêu sài Bây giờ "kế hoạch lâu dài Tiền đưa bà giữ cho vài đồng tiêu Chớ mà rên rỉ nói nhiều Nhớt xăng phải đổ, tiền tiêu... không cần Quên đi bè bạn xa gần Cái lũ chúng nó...đừng gần thì hơn! Do Do -------------------------------------------------------------------------------- << Đóng Lại >> * TUỔI 30 Tuổi ba mươi.... Lập lờ khôn dại Hồi trẻ con nghe nói gì cũng cãi Đến bây giờ chập chững học làm thinh Tuổi ba mươi... Đong đếm ân tình Giở lại những dòng nhật ký Tự cười mình cái thưở bắt đầu yêu Tuổi ba mươi.... Từ sáng đến chiều Quay quắt, lu bù giữa những hồi chuông điện thoại Ôi! Nền văn minh hiện đại Đang tước đi cái quyền được mơ màng Tuổi ba mươi... Còn muốn được đi hoang Vắt trên vai câu đồng dao Nhảy chân sáo giữa vườn cổ tích Tuổi ba mươi... Nợ đời nặng chịch Nợ áo cơm đè nghiếng túi thơ tình Đêm vẫn muốn ghé mắt nhìn khe cửa Được thấy sao trời lung linh Tuổi ba mươi.. Ngồi tự trách mình Không có cái dại nào giống nhau Cái khôn cũng thế Đời là câu chuyện kể Người chỉ được nghe duy nhất một lần Tuổi ba mươi... Mặc kệ thánh thần Chỉ sợ chính mình là vật cản Chỉ sợ còn đường mà chân ngại đi Tuổi ba mươi... Không cắp sách đi thi Cuộc đời vẫn là những mùa thi nghiệt ngã Hoặc là tay không, hoặc là tất cả Hạnh phúc không đến thăm những kẻ chỉ đứng nhìn Vẩn vơ hát ru mình Ừ, ba mươi thì ba mươi Không khóc thì lại phải cười vậy thôi Đường đời nửa quãng xa xôi Ngẩn ngơ chẳng biết nên vui hay buồn Sưu Tầm -------------------------------------------------------------------------------- << Đóng Lại >> Last Week at A Glance Các bạn thân mến, We will summarize the news concern us the most from last week's headliners. Thành thật cám ơn. Thay mặt nhóm chủ trương vietyouth.net -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> Chuyện Tuần Qua Các bạn thân mến, TTCT Magazine sẽ tóm luợc những tin tức quan trọng, nổi bật trong tuần qua. Thành thật cám ơn. Thay mặt nhóm chủ trương vietyouth.net -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> Breaking News - Tin Thời Sự * - Breaking News 1 * - Breaking News 2 -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> -------------------------------------------------------------------------------- Nhận Định & Suy Đoán * Nhận Định 1 Đặng Ph. Nguyên. Nhâm Thân, 1992 Tôi sẽ kể cho bạn nghe tâm sự của một sinh viên già 49 tuổi. (Thực ra, tuổi đời chưa đến nỗi, nhưng nhờ ơn "Bác-Đảng" 16 năm qua đã cho tôi thành người sớm quá!). Có lẽ tôi sẽ là một kiện tướng trong đoàn lực sĩ chạy marathon với bạn về cùng một đích. Quả thực, tôi đã chạy nhiều trên con đường học vấn nầy rồi. 4, 5 năm sinh viên dưới thời Chính quyền Sài Gòn cũ -- ra làm việc -- Sài Gòn sụp đổ -- 8 năm "sinh viên" trong "viện giáo dục lại" (Reeducation) của Cộng Sản Việt Nam - và bây giờ, là sinh viên mới MSU. Chị Hạnh-Huy đùa rằng tôi làm sinh viên suốt đời! Phải! Suốt đời chạy đua mà chưa bao giờ tới đích. Một phút suy tư thấy nhức nhối cả lòng. Tôi sẽ cùng chạy với bạn đoạn đường chót nầy. Một già, một trẻ: ai sẽ thắng ai cho cái đích đến đó? Bài học tôi thuộc nằm lòng do "Viện giáo dục lại" của Cộng Sản đã dạy rằng: "Tư bản chủ nghĩa và Cộng sản chủ nghĩa, ai sẽ thắng ai? Đương nhiên lẽ tất thắng sẽ về phía Cộng sản là tương lai của nhân dân thế giới!!!" ??? Bạn ơi! Ít ra là chúng nó đã thắng chúng ta về cái đích chúng nó mơ được đến rồi đấy! Ta thua vì ta nhập cuộc đua nhưng chưa biết đích đến, và tệ hại hơn nữa là hành trang ta chưa chuẩn bị đủ để lên đường. Tôi, và lứa tuổi chúng tôi đã thua, nên mới bắt Việt Nam đến nông nỗi nầy! Tôi sinh ra vào thời ly loạn trong một gia đình thôn dã xác xơ kiếp nghèo của đại đa số nhân dân ta. Một dân tộc nhận có 4000 năm lập quốc mà chinh chiến trải dài đã gần hết chừng đó tháng năm miệt mài gian khổ và hy sinh để tự tồn. Tôi đã cố gắng học - dù chương trình học thời đó nửa Tây nửa Ta - phải học vì đó là con đường duy nhất giúp ta thoát ra cái cảnh đói nghèo mạt kiếp đó. Tôi gọi là "may mắn" được học chương trình Tây như ai! Bạn sẽ hãnh diện là học sinh Marie Curie, Jean-Jacques Rousseau, Couvent des Oiseaux ... lắm chứ! Nói nhỏ mà nghe, nữ sinh "Dòng Chim" bay bướm lít ai bằng, vì dòng họ nhà chim vốn có cánh lớn để bay, bay cao, bay xa, mà không chịu đậu lại! Các dòng De Gaule, D'Estaing... khác, thì đa số mang nền văn hóa Pháp học, được làm những cuộc "Tây-du-ký". Nói tóm lại, chúng tôi đã thiếu đi phần căn bản dân tộc học rất cần cho thời Trung học để làm hành trang lên đường vào ngưỡng của Đại học và cuộc đời. Ta trách gì được một quê hương 4000 năm ly loạn. Hết Tàu đến Tây, hết Tây đến Nhật đến Mỹ. Mỗi thời, ta phải chịu một ít lai căng, một ít vọng ngoại - không thể tránh khỏi - nhưng cũng thêm được một số vốn mới từ thế giới văn minh, để mình nhìn lại mình mà suy ngẫm về thân phận nhược tiểu của mình. Tuổi trẻ sinh vào các giai đoạn đó của lịch sử đã phải mang một tâm trạng hết sức hoang mang. Ngồi học mà tai cứ lẫn lộn tiếng bom rơi với tiếng thầy giảng. Khói súng che phủ bên ngoài khung của đại học làm lòa mắt ta không còn thấy tương lai đâu cả. Cái "Chính nghĩa" bên nầy miền Nam chủ xướng đối với bên kia miền Bác hô hào, vẫn chưa rỏ nét chính tà. Mà cứ chém giết nhau. Mấy triệu anh em mình đã tất tưởi ngã xuống cho một ý nghĩa "độc lập dân tộc" chưa dứt khoát thuần túy Việt Nam. Ông cha ta đã thắng ngoại xâm, bởi lẽ chỉ có Việt Nam và chỉ vì mồ mả tổ tiên Việt Nam mà chiến đấu - những cuộc chiến đấu thần thánh, không nhuốm mùi Mác-xít vong bản, cũng không tô màu tư sản lai căng. Và tổ tiên ta đã chiến thắng oanh liệt. Và chúng ta đã thua cay đắng. Miền Nam thua trước tả tơi. Miền Bắc đang thua với mớ lý thuyết Mác-Lê bị vứt vào sọt rác lịch sử, và với 50 năm dầy công gầy dựng một gia tài khổng lồ những ngổn ngang, đổ nát, xác xơ đói nghèo và tuyệt vọng. Có lẽ cuộc đời đại học là thời kỳ vàng son của đời một con người. Trước mắt ta, trãi dài một dải thảm xanh hoa mộng và hoài bão tuổi trẻ. Ngày ngày vui chơi, đuổi bắt những bóng hình đẹp. Đêm đêm, sống đôi phút lung linh trong ánh đèn màu để xác định hoài nghi tất cả, tạm quên đi chính hình hài ta, và vận mệnh của đất nước đang chồng chềnh giữa biển lửa đấu tranh. Phạm Duy, vì vận mệnh nổi trôi của đất nước đã hô hào chiến dịch "về nguồn" với các nhóm "dân ca", "du ca"... Trịnh Công sơn ngồi khóc cho thân phận nhược tiểu da vàng. Và còn ai nữa... Nhưng đó chỉ là những tiếng kêu cứu thất thanh, cuốn hút vào cơn lốc súng đạn, chủ nghĩa, hận thù và xâu xé quyền lợi riêng tư. Tôi đã được một vài lần đi dự hội nghị sinh viên quốc tế. Vào những năm 65, 66, mang danh công dân một nước nhược tiểu đi phó hội với đủ màu sắc văn minh năm châu, ta mới tủi cho thân phận làm người Việt Nam sinh nhầm thế kỷ. Tủi cho đất nước điêu linh đói nghèo không dám ngẩn mặt nhìn người dể nói điều mình muốn nói. Hãy ngồi im đó - như một kẻ quan sát - để nghe kẻ khác quyết định vận mệnh của đất nước mình. Rồi khi trở lại hạ cánh xuốn mảnh đất cháy nám khô cằn Việt Nam, bạn mới thấy một phút bùi ngùi. Nhớ người, nhìn lại mình mà lòng uất ức muốn khóc. Ta có mảnh áo dài tha thướt Việt Nam ta đó, đã bao phen che chở thân mẹ Việt Nam gầy guộc, qua bao năm tháng thăng trầm mà vẫn bảo vệ trọn vẹn nền đạo lý nghìn đời. Một hãnh diện đạo lý Việt Nam, ít ai sánh kiệp. Nhưng làm sao diễn tả ra đây? Ta có tiếng hò sông Hương núi Ngự, có sáu câu Vọng cổ trữ tình miền Nam, có câu Quan họ luyến lưu miền Bắc, vẫn mãi vang vọng từ đền đài tổ tiên, là biểu tượng lịch sử Việt Nam có tổ có tông. Con cái các Ngài không đến nỗi ngu, nỗi dốt. Đã có gan dạ. Biết kiên nhẫn và chịu đựng. Thừa thông minh để đánh thắng ngoại xâm bảo tồn lịch sử và gia sản văn hóa của mình. Còn biết bao nhiêu vẻ đẹp diễm kiều với bao nét kiêu hùng Việt Nam nữa... Làm sao ta nói hết. Nhưng có ai chịu để cho mình nói đâu. Làm sao không tức chứ? Nhưng thôi. Ta hãy trở về lại với ta. Từ Nam chí Bắc, không một ai chịu dừng tay một phút. Để đọc lại toàn bộ lịch sử hào hùng tổ tiên. Để ôn lại bài ca dao đoàn kết yêu thương Viêt Nam. Để xóa bỏ hận thù, kết tình dân tộc mà "cứu nước thương dân". Cũng chỉ vì ngu muội say mê chiến thắng, đắm say chủ thuyết ngoại lai, để đưa Việt Nam đến thảm họa ngày nay. Hậu quả lâu dài con cháu phải gánh chịu. Cha ăn mặn, con đi tìm dòng nước để uống. Lưu lạc bốn phương trời để tìm dòng nước trong. Thân phận dân tộc lạc loài mười hai bến nước. Nhưng cuộc hành trình tới đất hứa có giếng trong, mật ngọt đâu dễ gì. Trải qua muôn ngàn gian khổ. Chỉ có con người Việt Nam mới đủ kinh nghiệm chịu đựng những khổ đau vượt sức tưởng tượng loài người. Ta vẫn hãnh diện sức chịu đựng Việt Nam đã bao phen làm thế giới kinh ngạc. Có lẽ Trời bắt dân tộc mình đau khổ. Đau khổ để trả hết nợ hồn thiên sông núi rồi mới hóa thân làm ngưởi. Ta ra đi như một kẻ lưu đày. "L'exile' partout est seul".Thi hào Lacordaire ví ta như kẻ tù chung thân cô độc. Vì ta đã mất gốc , mất nguồn. Tôi là kẻ đến sau. Nhưng cũng chung số phận mất nước như bạn. Tôi liều tình nguyện ghi danh để chạy hết đoạn đường đời. Tất cả đều chạy. Một già một trẻ cùng nhau chạy đua. Cuộc chạy nước rút nầy rõ ràng là có hai đích đến. Kìa! dòng suối chính "mainstream" Anglo-Saxon dồi dào nước trong, vô cùng quyến rũ cổ họng khát cháy của ta. Ôi! Được đắm mình vào đấy, để rửa sạch món nợ cội nguồn. Để hấp thụ sinh khí mới. Để vươn lên làm người, nhìn thẳng mặt người mà không mặc cảm thân phận Viêt Nam. Quả là một ước mơ to lớn! Nhưng khổ thay! tóc ta vẫn đen và da ta vẫn vàng. Vì trời lỡ bắt ta đầu thai như thế! Làm sao ta kì cọ được hết lớp vàng ngoài da tổ tiên, gột được hết màu đen trên tóc mẹ cho. Để có thể hoàn toàn hội nhập vào dòng suối trắng bạch kia. Một phút suy tư, làm ta ngở ngàng, băn khoăn. Còn một đích đến nữa, tuy xa mà gần, tuy gần mà xa. Cội nguồn dân tộc hãy còn phía kia. Hãy chạy về đó mà uống nước mát, thật mát cho thỏa thuê. "Uống nước nhớ nguồn" mà! Vú mẹ Việt Nam vẫn căng đầy sữa ngọt nhiệm mầu, đã từng nuôi những cậu bé "Phù Đổng", qua một đêm lớn thành vô địch, cỡi ngựa sắt dẹp giặc xâm lăng cho yên bờ cõi. Tôi vẫn nhớ những bàn tay bè bạn ngày tôi rời Tổ quốc ra đi. Những bàn tay gầy guộc dơ lên, vội vàng, lưu luyến nắm bắt tay tôi. Tôi chợt tưởng mỗi bàn tay là mỗi bản thông điệp gởi kẻ ra đi đừng quên về cội nguồn. Về đồng bào ruột thịt đang khổ đau quằn quại ở đó. Bạn ơi! Đích đã rỏ rồi đấy! Chúng ta hãy ráng chạy cho nhanh. Tiếc thay chân tôi đã mỏi lắm rồi. Có lẽ tôi chỉ chạy cầm chừng, để khích lệ bạn và con tôi ráng chạy. Người tới đích trước chắc không phải là tôi. Biết đâu, tôi có thể bỏ cuộc đua nửa chừng, để cầm cờ đứng ngay đích đến vẫy chào các bạn chiến thắng tôi. Tôi mơ thấy cả một rừng lực sĩ Việt Nam tràn ngập phố phường thôn xớm Việt Nam, mà nước mắt rưng rưng. Các bạn dành nhau tháo ngòi cội nguồn, cho dòng đại hồng thủy chôn vùi lũ quỉ đã bắt dân ta đau khổ. Cho dòng nước nguồn thơm mát đổ tràn trên cả miền dân tộc, uống, tắm, giặt, đem về để dành. Cho dân mình hết cơn đói khát chờ mong. Bạn sẽ được tuyên dương vô địch đánh thắng đàn anh bất lực. Bạn sẽ là võ sĩ tài ba biết dùng kỹ thuật khơi cho nguồn nước để muôn đời không cạn. Nguồn nước chảy từ "Cội nguồn Dân tộc Việt Nam". -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> * Nhận Định 2 VY nghĩ rằng Diễn Đàn trên Internet mang tính "đại chúng", không bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Theo VY, một người viết nghiêm túc, có tự trọng, sẽ phải nghĩ đến trường hợp bài viết của mình sẽ được đọc bởi độc giả từ nhiều nơi, thuộc mọi giới--và vì đó mà phải cố gắng diễn đạt ý tưởng hoặc trình bày quan điểm của mình cho thích hợp. Khi tham gia các diễn đàn trên Internet, đăng bài mình lên các forums, tôi luôn nghĩ rằng mỗi đọc giả sẽ hiểu và suy diễn một cách khác nhau--tùy theo môi trường, hoàn cảnh, văn hóa và quan điểm, định kiến của người đọc. Vì lẽ đó, không bao giờ VY hy vọng hoặc nghĩ rằng tất cả độc giả sẽ đồng tình với suy nghĩ của mình. Khi đăng bài lên các diễn đàn chung, vì muốn tôn trọng bản thân và độc giả, VY luôn cố cân nhắc chín chắn khi chọn đề tài và thận trọng, nghiêm túc trong lúc viết. Tôi nghĩ phần đông các "forumists" khác cũng như vậy. Nhưng cho dù có cẩn thận và cố gắng cỡ nào, phản ứng của độc giả không phải lúc nào cũng sẽ thuận lợi (positive) đối với mình. Có đôi lúc bài viết sẽ gây ra hiểu lầm, hoặc chống đối từ những thành viên bất đồng quan điểm & chính kiến với ta, hay vì một lý do nào đó (personal differences). Theo ngành Tâm Lý Học, thanh thiếu niên mới lớn dễ bị xúc động và nhạy cảm, luôn cho rằng mọi người đều đang chăm chú, xem xét từng hành động của họ (self-awareness?). Nhưng trong thực tế thế giới vẫn luân chuyển theo quy luật của nó mà chẳng màng ngơi nghỉ, dù chỉ một (phần ngàn) giây, để chú ý đến người khác (no one cares about anyone else but themselves). Nhà văn Nguyễn Hiến Lê khi dịch cuốn Quảng Gánh Lo Đi Mà Vui Sống của Dale Carnegie có giải thích chuyện này khá tường tận, bằng tiếng Việt. Lý lẽ thường tình (common sense) này coi vậy mà đôi lúc chúng ta lại nhìn không ra (vô tình hay cố ý). Nếu coi mình là "cái rốn của vũ trụ", đa nghi hoặc nhạy cảm (over-sensitive or paranoid), lúc nào ta cũng sẵn sàng cho rằng "thiên hạ" có ý xấu với mình, rồi suy diễn (assume) ra rằng những bài viết của các thành viên khác đã trực tiếp hay gián tiếp ám chỉ, "châm chích" mình. Sau đó có thể đâm ra tức giận... quyết định phải "trả lễ". Ở những diễn đàn tôi đã tham gia trong vài năm qua đều đã xảy ra những xung đột vì "sự hiểu lầm" như vậy. Một số nghĩ rằng họ bị xúc phạm, sau đó thuờng (chia phe) viết những bài châm chích, đả phá các thành viên mà họ nghĩ đã "tấn công" mình. Ít ra bề ngoài là như vậy, còn như bên trong nếu có "uẩn khúc", hoặc âm mưu gì khác nữa thì tôi không rõ. Để tránh những sự việc đáng tiếc như trên có thể xảy ra, VY vẫn luôn phải minh định rằng khi viết bài trên Net tôi sẽ không bao giờ xỏ xiên, châm biếm riêng ai (other members in the forum), và từng nhiều lần công khai tỏ thái độ khinh bỉ những hành động ném đá dấu tay, ấu trĩ trẻ con như vậy (mạ lỵ, phỉ báng, harrass others). Nếu cần phải tranh luận với đối tượng nào, tôi sẽ nêu đích danh họ ra để mà trực tiếp trao đổi. Hy vọng độc giả nếu lỡ đọc qua bài viết nào đó của tôi, mà có cảm tưởng rằng tôi có ý trêu chọc, châm chích họ, sẽ hiểu giùm cho. VY sẽ không bao giờ viết bài để nhắm vào riêng một ai (personal attacks). Nếu có, là bàn về những thói hư tật xấu, sai trái chung (in principles) để tất cả cùng tham khảo. Nếu có tranh luận, là muốn thảo luận để cùng tìm một "mẫu số chung", những giải đáp, giải pháp chung cho một vấn đề nào đó--không phải để "tranh thắng", hoặc khoe tài "hùng biện". Lỡ mai này VY có mộ phạm đến bất cứ thành viên nào khi trình bày suy nghĩ của mình, thành thật mong quý vị sẽ lượng tình thứ lỗi giùm cho. Nhưng, một lần nữa xin được minh định rằng, thông thuờng VY sẽ chỉ viết cho đa số độc gỉa (public readers) mà thôi. VY không có thời gian, cũng như không muốn "phân hơn thua" với bất cứ một cá nhân nào khác (unless it is necessary, and clearly so stated). Please don't take it personal. Thành thật cám ơn các bạn và quý vị đã theo dõi. -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> -------------------------------------------------------------------------------- Editorials & Commentaries * Lời Tâm Sự Đặng Ph. Nguyên. Nhâm Thân, 1992 Tôi sẽ kể cho bạn nghe tâm sự của một sinh viên già 49 tuổi. (Thực ra, tuổi đời chưa đến nỗi, nhưng nhờ ơn "Bác-Đảng" 16 năm qua đã cho tôi thành người sớm quá!). Có lẽ tôi sẽ là một kiện tướng trong đoàn lực sĩ chạy marathon với bạn về cùng một đích. Quả thực, tôi đã chạy nhiều trên con đường học vấn nầy rồi. 4, 5 năm sinh viên dưới thời Chính quyền Sài Gòn cũ -- ra làm việc -- Sài Gòn sụp đổ -- 8 năm "sinh viên" trong "viện giáo dục lại" (Reeducation) của Cộng Sản Việt Nam - và bây giờ, là sinh viên mới MSU. Chị Hạnh-Huy đùa rằng tôi làm sinh viên suốt đời! Phải! Suốt đời chạy đua mà chưa bao giờ tới đích. Một phút suy tư thấy nhức nhối cả lòng. Tôi sẽ cùng chạy với bạn đoạn đường chót nầy. Một già, một trẻ: ai sẽ thắng ai cho cái đích đến đó? Bài học tôi thuộc nằm lòng do "Viện giáo dục lại" của Cộng Sản đã dạy rằng: "Tư bản chủ nghĩa và Cộng sản chủ nghĩa, ai sẽ thắng ai? Đương nhiên lẽ tất thắng sẽ về phía Cộng sản là tương lai của nhân dân thế giới!!!" ??? Bạn ơi! Ít ra là chúng nó đã thắng chúng ta về cái đích chúng nó mơ được đến rồi đấy! Ta thua vì ta nhập cuộc đua nhưng chưa biết đích đến, và tệ hại hơn nữa là hành trang ta chưa chuẩn bị đủ để lên đường. Tôi, và lứa tuổi chúng tôi đã thua, nên mới bắt Việt Nam đến nông nỗi nầy! Tôi sinh ra vào thời ly loạn trong một gia đình thôn dã xác xơ kiếp nghèo của đại đa số nhân dân ta. Một dân tộc nhận có 4000 năm lập quốc mà chinh chiến trải dài đã gần hết chừng đó tháng năm miệt mài gian khổ và hy sinh để tự tồn. Tôi đã cố gắng học - dù chương trình học thời đó nửa Tây nửa Ta - phải học vì đó là con đường duy nhất giúp ta thoát ra cái cảnh đói nghèo mạt kiếp đó. Tôi gọi là "may mắn" được học chương trình Tây như ai! Bạn sẽ hãnh diện là học sinh Marie Curie, Jean-Jacques Rousseau, Couvent des Oiseaux ... lắm chứ! Nói nhỏ mà nghe, nữ sinh "Dòng Chim" bay bướm lít ai bằng, vì dòng họ nhà chim vốn có cánh lớn để bay, bay cao, bay xa, mà không chịu đậu lại! Các dòng De Gaule, D'Estaing... khác, thì đa số mang nền văn hóa Pháp học, được làm những cuộc "Tây-du-ký". Nói tóm lại, chúng tôi đã thiếu đi phần căn bản dân tộc học rất cần cho thời Trung học để làm hành trang lên đường vào ngưỡng của Đại học và cuộc đời. Ta trách gì được một quê hương 4000 năm ly loạn. Hết Tàu đến Tây, hết Tây đến Nhật đến Mỹ. Mỗi thời, ta phải chịu một ít lai căng, một ít vọng ngoại - không thể tránh khỏi - nhưng cũng thêm được một số vốn mới từ thế giới văn minh, để mình nhìn lại mình mà suy ngẫm về thân phận nhược tiểu của mình. Tuổi trẻ sinh vào các giai đoạn đó của lịch sử đã phải mang một tâm trạng hết sức hoang mang. Ngồi học mà tai cứ lẫn lộn tiếng bom rơi với tiếng thầy giảng. Khói súng che phủ bên ngoài khung của đại học làm lòa mắt ta không còn thấy tương lai đâu cả. Cái "Chính nghĩa" bên nầy miền Nam chủ xướng đối với bên kia miền Bác hô hào, vẫn chưa rỏ nét chính tà. Mà cứ chém giết nhau. Mấy triệu anh em mình đã tất tưởi ngã xuống cho một ý nghĩa "độc lập dân tộc" chưa dứt khoát thuần túy Việt Nam. Ông cha ta đã thắng ngoại xâm, bởi lẽ chỉ có Việt Nam và chỉ vì mồ mả tổ tiên Việt Nam mà chiến đấu - những cuộc chiến đấu thần thánh, không nhuốm mùi Mác-xít vong bản, cũng không tô màu tư sản lai căng. Và tổ tiên ta đã chiến thắng oanh liệt. Và chúng ta đã thua cay đắng. Miền Nam thua trước tả tơi. Miền Bắc đang thua với mớ lý thuyết Mác-Lê bị vứt vào sọt rác lịch sử, và với 50 năm dầy công gầy dựng một gia tài khổng lồ những ngổn ngang, đổ nát, xác xơ đói nghèo và tuyệt vọng. Có lẽ cuộc đời đại học là thời kỳ vàng son của đời một con người. Trước mắt ta, trãi dài một dải thảm xanh hoa mộng và hoài bão tuổi trẻ. Ngày ngày vui chơi, đuổi bắt những bóng hình đẹp. Đêm đêm, sống đôi phút lung linh trong ánh đèn màu để xác định hoài nghi tất cả, tạm quên đi chính hình hài ta, và vận mệnh của đất nước đang chồng chềnh giữa biển lửa đấu tranh. Phạm Duy, vì vận mệnh nổi trôi của đất nước đã hô hào chiến dịch "về nguồn" với các nhóm "dân ca", "du ca"... Trịnh Công sơn ngồi khóc cho thân phận nhược tiểu da vàng. Và còn ai nữa... Nhưng đó chỉ là những tiếng kêu cứu thất thanh, cuốn hút vào cơn lốc súng đạn, chủ nghĩa, hận thù và xâu xé quyền lợi riêng tư. Tôi đã được một vài lần đi dự hội nghị sinh viên quốc tế. Vào những năm 65, 66, mang danh công dân một nước nhược tiểu đi phó hội với đủ màu sắc văn minh năm châu, ta mới tủi cho thân phận làm người Việt Nam sinh nhầm thế kỷ. Tủi cho đất nước điêu linh đói nghèo không dám ngẩn mặt nhìn người dể nói điều mình muốn nói. Hãy ngồi im đó - như một kẻ quan sát - để nghe kẻ khác quyết định vận mệnh của đất nước mình. Rồi khi trở lại hạ cánh xuốn mảnh đất cháy nám khô cằn Việt Nam, bạn mới thấy một phút bùi ngùi. Nhớ người, nhìn lại mình mà lòng uất ức muốn khóc. Ta có mảnh áo dài tha thướt Việt Nam ta đó, đã bao phen che chở thân mẹ Việt Nam gầy guộc, qua bao năm tháng thăng trầm mà vẫn bảo vệ trọn vẹn nền đạo lý nghìn đời. Một hãnh diện đạo lý Việt Nam, ít ai sánh kiệp. Nhưng làm sao diễn tả ra đây? Ta có tiếng hò sông Hương núi Ngự, có sáu câu Vọng cổ trữ tình miền Nam, có câu Quan họ luyến lưu miền Bắc, vẫn mãi vang vọng từ đền đài tổ tiên, là biểu tượng lịch sử Việt Nam có tổ có tông. Con cái các Ngài không đến nỗi ngu, nỗi dốt. Đã có gan dạ. Biết kiên nhẫn và chịu đựng. Thừa thông minh để đánh thắng ngoại xâm bảo tồn lịch sử và gia sản văn hóa của mình. Còn biết bao nhiêu vẻ đẹp diễm kiều với bao nét kiêu hùng Việt Nam nữa... Làm sao ta nói hết. Nhưng có ai chịu để cho mình nói đâu. Làm sao không tức chứ? Nhưng thôi. Ta hãy trở về lại với ta. Từ Nam chí Bắc, không một ai chịu dừng tay một phút. Để đọc lại toàn bộ lịch sử hào hùng tổ tiên. Để ôn lại bài ca dao đoàn kết yêu thương Viêt Nam. Để xóa bỏ hận thù, kết tình dân tộc mà "cứu nước thương dân". Cũng chỉ vì ngu muội say mê chiến thắng, đắm say chủ thuyết ngoại lai, để đưa Việt Nam đến thảm họa ngày nay. Hậu quả lâu dài con cháu phải gánh chịu. Cha ăn mặn, con đi tìm dòng nước để uống. Lưu lạc bốn phương trời để tìm dòng nước trong. Thân phận dân tộc lạc loài mười hai bến nước. Nhưng cuộc hành trình tới đất hứa có giếng trong, mật ngọt đâu dễ gì. Trải qua muôn ngàn gian khổ. Chỉ có con người Việt Nam mới đủ kinh nghiệm chịu đựng những khổ đau vượt sức tưởng tượng loài người. Ta vẫn hãnh diện sức chịu đựng Việt Nam đã bao phen làm thế giới kinh ngạc. Có lẽ Trời bắt dân tộc mình đau khổ. Đau khổ để trả hết nợ hồn thiên sông núi rồi mới hóa thân làm ngưởi. Ta ra đi như một kẻ lưu đày. "L'exile' partout est seul".Thi hào Lacordaire ví ta như kẻ tù chung thân cô độc. Vì ta đã mất gốc , mất nguồn. Tôi là kẻ đến sau. Nhưng cũng chung số phận mất nước như bạn. Tôi liều tình nguyện ghi danh để chạy hết đoạn đường đời. Tất cả đều chạy. Một già một trẻ cùng nhau chạy đua. Cuộc chạy nước rút nầy rõ ràng là có hai đích đến. Kìa! dòng suối chính "mainstream" Anglo-Saxon dồi dào nước trong, vô cùng quyến rũ cổ họng khát cháy của ta. Ôi! Được đắm mình vào đấy, để rửa sạch món nợ cội nguồn. Để hấp thụ sinh khí mới. Để vươn lên làm người, nhìn thẳng mặt người mà không mặc cảm thân phận Viêt Nam. Quả là một ước mơ to lớn! Nhưng khổ thay! tóc ta vẫn đen và da ta vẫn vàng. Vì trời lỡ bắt ta đầu thai như thế! Làm sao ta kì cọ được hết lớp vàng ngoài da tổ tiên, gột được hết màu đen trên tóc mẹ cho. Để có thể hoàn toàn hội nhập vào dòng suối trắng bạch kia. Một phút suy tư, làm ta ngở ngàng, băn khoăn. Còn một đích đến nữa, tuy xa mà gần, tuy gần mà xa. Cội nguồn dân tộc hãy còn phía kia. Hãy chạy về đó mà uống nước mát, thật mát cho thỏa thuê. "Uống nước nhớ nguồn" mà! Vú mẹ Việt Nam vẫn căng đầy sữa ngọt nhiệm mầu, đã từng nuôi những cậu bé "Phù Đổng", qua một đêm lớn thành vô địch, cỡi ngựa sắt dẹp giặc xâm lăng cho yên bờ cõi. Tôi vẫn nhớ những bàn tay bè bạn ngày tôi rời Tổ quốc ra đi. Những bàn tay gầy guộc dơ lên, vội vàng, lưu luyến nắm bắt tay tôi. Tôi chợt tưởng mỗi bàn tay là mỗi bản thông điệp gởi kẻ ra đi đừng quên về cội nguồn. Về đồng bào ruột thịt đang khổ đau quằn quại ở đó. Bạn ơi! Đích đã rỏ rồi đấy! Chúng ta hãy ráng chạy cho nhanh. Tiếc thay chân tôi đã mỏi lắm rồi. Có lẽ tôi chỉ chạy cầm chừng, để khích lệ bạn và con tôi ráng chạy. Người tới đích trước chắc không phải là tôi. Biết đâu, tôi có thể bỏ cuộc đua nửa chừng, để cầm cờ đứng ngay đích đến vẫy chào các bạn chiến thắng tôi. Tôi mơ thấy cả một rừng lực sĩ Việt Nam tràn ngập phố phường thôn xớm Việt Nam, mà nước mắt rưng rưng. Các bạn dành nhau tháo ngòi cội nguồn, cho dòng đại hồng thủy chôn vùi lũ quỉ đã bắt dân ta đau khổ. Cho dòng nước nguồn thơm mát đổ tràn trên cả miền dân tộc, uống, tắm, giặt, đem về để dành. Cho dân mình hết cơn đói khát chờ mong. Bạn sẽ được tuyên dương vô địch đánh thắng đàn anh bất lực. Bạn sẽ là võ sĩ tài ba biết dùng kỹ thuật khơi cho nguồn nước để muôn đời không cạn. Nguồn nước chảy từ "Cội nguồn Dân tộc Việt Nam". -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> * Please do not take it personal. VY nghĩ rằng Diễn Đàn trên Internet mang tính "đại chúng", không bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Theo VY, một người viết nghiêm túc, có tự trọng, sẽ phải nghĩ đến trường hợp bài viết của mình sẽ được đọc bởi độc giả từ nhiều nơi, thuộc mọi giới--và vì đó mà phải cố gắng diễn đạt ý tưởng hoặc trình bày quan điểm của mình cho thích hợp. Khi tham gia các diễn đàn trên Internet, đăng bài mình lên các forums, tôi luôn nghĩ rằng mỗi đọc giả sẽ hiểu và suy diễn một cách khác nhau--tùy theo môi trường, hoàn cảnh, văn hóa và quan điểm, định kiến của người đọc. Vì lẽ đó, không bao giờ VY hy vọng hoặc nghĩ rằng tất cả độc giả sẽ đồng tình với suy nghĩ của mình. Khi đăng bài lên các diễn đàn chung, vì muốn tôn trọng bản thân và độc giả, VY luôn cố cân nhắc chín chắn khi chọn đề tài và thận trọng, nghiêm túc trong lúc viết. Tôi nghĩ phần đông các "forumists" khác cũng như vậy. Nhưng cho dù có cẩn thận và cố gắng cỡ nào, phản ứng của độc giả không phải lúc nào cũng sẽ thuận lợi (positive) đối với mình. Có đôi lúc bài viết sẽ gây ra hiểu lầm, hoặc chống đối từ những thành viên bất đồng quan điểm & chính kiến với ta, hay vì một lý do nào đó (personal differences). Theo ngành Tâm Lý Học, thanh thiếu niên mới lớn dễ bị xúc động và nhạy cảm, luôn cho rằng mọi người đều đang chăm chú, xem xét từng hành động của họ (self-awareness?). Nhưng trong thực tế thế giới vẫn luân chuyển theo quy luật của nó mà chẳng màng ngơi nghỉ, dù chỉ một (phần ngàn) giây, để chú ý đến người khác (no one cares about anyone else but themselves). Nhà văn Nguyễn Hiến Lê khi dịch cuốn Quảng Gánh Lo Đi Mà Vui Sống của Dale Carnegie có giải thích chuyện này khá tường tận, bằng tiếng Việt. Lý lẽ thường tình (common sense) này coi vậy mà đôi lúc chúng ta lại nhìn không ra (vô tình hay cố ý). Nếu coi mình là "cái rốn của vũ trụ", đa nghi hoặc nhạy cảm (over-sensitive or paranoid), lúc nào ta cũng sẵn sàng cho rằng "thiên hạ" có ý xấu với mình, rồi suy diễn (assume) ra rằng những bài viết của các thành viên khác đã trực tiếp hay gián tiếp ám chỉ, "châm chích" mình. Sau đó có thể đâm ra tức giận... quyết định phải "trả lễ". Ở những diễn đàn tôi đã tham gia trong vài năm qua đều đã xảy ra những xung đột vì "sự hiểu lầm" như vậy. Một số nghĩ rằng họ bị xúc phạm, sau đó thuờng (chia phe) viết những bài châm chích, đả phá các thành viên mà họ nghĩ đã "tấn công" mình. Ít ra bề ngoài là như vậy, còn như bên trong nếu có "uẩn khúc", hoặc âm mưu gì khác nữa thì tôi không rõ. Để tránh những sự việc đáng tiếc như trên có thể xảy ra, VY vẫn luôn phải minh định rằng khi viết bài trên Net tôi sẽ không bao giờ xỏ xiên, châm biếm riêng ai (other members in the forum), và từng nhiều lần công khai tỏ thái độ khinh bỉ những hành động ném đá dấu tay, ấu trĩ trẻ con như vậy (mạ lỵ, phỉ báng, harrass others). Nếu cần phải tranh luận với đối tượng nào, tôi sẽ nêu đích danh họ ra để mà trực tiếp trao đổi. Hy vọng độc giả nếu lỡ đọc qua bài viết nào đó của tôi, mà có cảm tưởng rằng tôi có ý trêu chọc, châm chích họ, sẽ hiểu giùm cho. VY sẽ không bao giờ viết bài để nhắm vào riêng một ai (personal attacks). Nếu có, là bàn về những thói hư tật xấu, sai trái chung (in principles) để tất cả cùng tham khảo. Nếu có tranh luận, là muốn thảo luận để cùng tìm một "mẫu số chung", những giải đáp, giải pháp chung cho một vấn đề nào đó--không phải để "tranh thắng", hoặc khoe tài "hùng biện". Lỡ mai này VY có mộ phạm đến bất cứ thành viên nào khi trình bày suy nghĩ của mình, thành thật mong quý vị sẽ lượng tình thứ lỗi giùm cho. Nhưng, một lần nữa xin được minh định rằng, thông thuờng VY sẽ chỉ viết cho đa số độc gỉa (public readers) mà thôi. VY không có thời gian, cũng như không muốn "phân hơn thua" với bất cứ một cá nhân nào khác (unless it is necessary, and clearly so stated). Please don't take it personal. Thành thật cám ơn các bạn và quý vị đã theo dõi. -------------------------------------------------------------------------------- << Close - Đóng Lại >> -------------------------------------------------------------------------------- Selected Cartoons * Luann - May 30, 2005. -------------------------------------------------------------------------------- * Born Looser - May 30, 2005. -------------------------------------------------------------------------------- * Pearl Before Swine - May 30, 2005. -------------------------------------------------------------------------------- * Cathy - May 27, 2005 -------------------------------------------------------------------------------- * Doonesbury - May 30, 2005 -------------------------------------------------------------------------------- -------------------------------------------------------------------------------- Jeff Stahler Fri May 27,12:00 AM ET Health The U.S. Allergy Report Weather Forecast Cities, Countries or Zip Codes Stock Markets Enter Symbol english vietnamese news forum archive email us